Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

11/4/2015

Người đăng: Bắp vào lúc 09:27 0 nhận xét
Nhật ký 1 ngày trước 12/4/2015- ngày mà người ta tiên đoán sẽ có sóng thần, động đất...

Mấy ngày này, tin tức về cá heo bơi hết vào bờ, dự đoán "một cái gì đó khủng khiếp" sẽ đến từ dưới đáy biển kia. Có thể là động đất, rồi sóng thần. Một tỉnh ngay sát Tokyo, rất gần nơi mình đang sống.

Nguyên ngày hôm nay cứ nghĩ mãi về động đất, trong lòng thật sự sợ hãi. Đã trải qua rất rất nhiều những trận động đất nhỏ nhỏ từ khi qua đây, nhưng một cái gì đó đến mức tàn phá rất nhiều thứ, thì chưa trải qua, và cũng ko muốn trải qua một chút nào cả.

Lật đật đi dọn đồ, mang những giấy tờ quan trọng nhất bỏ vào một nơi, để có gì xảy ra là ôm lấy mà chạy. Đến đây rồi thì thấy mình thật là người, vẫn ham sống sợ chết kinh khủng. Cũng chẳng dám nói với ba mẹ, sợ lại lo lắng, mà lo cũng ko được gì.

Cất giấy tờ xong thì đi rưar mặt, chăm sóc da, rồi leo lên giường. Nếu mai có là tận thế thì hôm nay, vẫn phải đẹp mà :)

Lần đầu tiên nghĩ đến chuyện về VN, vì tính mạng :D.

Ngày mai rồi sẽ ổn thôi, mình tin là thế. Nhưng, sẽ ổn bao lâu? Rồi cũng phải trải qua những cái gì đó khủng khiếp. Mà đã biết trc thì sao ko tránh nhỉ?

Thôi lại nghĩ nhiều rồi lo sợ mà chẳng đc gì...

Đi ngủ thôi, mai sẽ gọi điện và nói yêu ba mẹ thật nhiều, thật nhiều.

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

New target :P

Người đăng: Bắp vào lúc 03:20 0 nhận xét

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Ve kêu hè về

Người đăng: Bắp vào lúc 22:41 0 nhận xét
Trưa nay ở lại lớp. Nắng quá mà, lười đạp xe về chết đi được :P
Đi đến cuối hành lang dãy thực hành hóa sinh gì đó, toàn mùi hóa chất với cồn, có cảm giác như vào bệnh viện. Sợ thiệt. Để ý thấy tiếng ve râm ran hết cả khoảng sân đầy nắng.






Trường mình nhìu cây, phượng nè, bằng lăng nè, cả cây nhãn cây vải gì đó nữa (mà chưa bao giờ mình thấy có chùm nhãn/vải to to múp múp nào hết ớ :P, mà cũng hợp lý, dễ hiểu mà, đến cả cái vòi nước của trươgnf còn được đưa vào hoạt động hết công suất thì vải hay nhãn lấy đâu ra mà ngắm nữa :)




Vài tháng nữa thôi, hoa phượng sẽ lại nở, àh ko, phải dùng từ bùng nở mới đúng. Trường mình nhìu phượng, nhưng nhớ nhất là một cây đỏ ở cổng 32 và một cây cam ở bãi gửi xe máy cổng chính.Mình hay bảo mình thích cây màu cam hơn, vì cây màu đỏ rực rỡ quá, đỏ trối chết, đỏ nhuộm cả một khoảng không gian. Nhưng thật ra nhìn cây màu đỏ vẫn hấp dẫn hơn nhỉ (mâu thuẫn thật :X). Dạo này mình cũng mắc bệnh nghiện màu đỏ. Bắt đầu từ lúc mình biết là mình mệnh Thổ, hợp với các màu của lửa (đỏ/hồng/tím/cam) nhất. Mà nghĩ đến lửa, màu đầu tiên bạn nghĩ đến là màu gì? Bingo! ĐỎ :)). Thế là tự nhiên thích. Rồi thấy màu đỏ cũng đẹp thiệt. :)






Nhắc đến hoa, cái khoảng thời gian mà phượng nở cũng là lúc cây gì đó đẹp thiệt đẹp với từng chùm từng chùm hoa vàng rực cũng đua theo nở. Mặc dù vị trí của cây này là gần cây phượng đỏ rực kia nhưng cái đẹp của nó cũng ko kém cạnh đâu nha. Mình thích cây đó nhất lun ớ. Đẹp đẹp đẹp. Hôm sau phải đi ra đó đọc tên cây hoa mí được. Trường mình có cái trò đó cũng hay, bảng tên của các cây hoa cho những đứa gà mờ lơ tơ mơ như mình :)).






Mình ko thích facebook cho lắm vì giao diện nó xấu xí đơn giản quá. Mình thích những gì màu mè xinh đẹp hơn kìa. Ví dụ như 360 plus hay là blogspot hay là opera gì gì đó. Túm lại là những thứ sau 360 blog. Nhìn thật là xinh đẹp lung linh. Ít ra cũng phải thế chứ hehe. Nhưng facebook được cái là khả năng kết nối của nó đúng là vô địch lun. Thậm chí mình tìm ra cả bạn cấp I hay những đứa được mình liệt kê là bạn "xã hội", chỉ có xã giao chứ ko biết nhiều về nhau hay thân với nhau. Thậm chí mình thấy cả face của ng mình thích năm 12 nữa hehe (nhưng tìm ko ra face của Mối tình đầu năm lớp 8 TT_TT ). Có ai có sở thích như mình là ngồi mò mấy cái đó lúc rảnh ko ha :)



Ừm. Kết thúc thôi. Một buổi trưa đầy tiếng ve và nắng thì vàng kinh điển :))

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Valentine và các mối tình đầu

Người đăng: Bắp vào lúc 02:36 0 nhận xét
Qua Valentine đã hai tháng rùi :)






Coi Glee, đến đoạn Kurt, anh chàng của Kurt và con gấu bong “muahhzzzz, I love you” thì chợt nhớ đến L :). Một trong những mối tình đầu của mình ;)))
Nhớ đợt ấy là Tết, mình đòi quà Tết, L đã lì xì mình và tặng mình một con vịt thật xinh. Mà lúc mình bóp một cái thì con vịt lại “ré” lên “muahhhhzzzz, I love you”. 
Còn nhớ cảm giác lúc ấy. Vui vui lâng lâng lạ thường.
Nhắc mới nhớ, sinh nhật vừa rồi Long tặng mình một con vịt, có gì liên quan gì ở đây không nhỉ, khi món quà đầu tiên cậu ấy tặng mình là một con vịt “I love you” và món quà lần này cũng là một con vịt cam chóe lọe? Con vịt này to hơn con kia cỡ 100 lần gì đó, vì con kia nhỏ xíu mà :). Nhưng mình vẫn thích con hồi trước hơn, vì nó màu vàng nhàn nhạt, như màu gà con vậy :), con vịt này lại cam chóe lọe, nhìn chẳng giống vịt gì cả, giống một con vẹt sống ở rừng nhiệt đới nào đó hơn hehe.
Hồi lớp 5 là lần đầu tiên nhận quà Valentine. Hồi ấy bé xíu biết gì đâu, ghét nữa là khác, vì mình đâu có thích thằng đấy (chẳng nhớ nó là thằng nào nữa rùi hehe). Có một lần nào đó nữa mình được tặng một cọc hình, đẹp ơi là đẹp, chắc là cả một kho báu của một thằng con trai nào đó hehe. Mình còn nhớ năm đó mình lớp 5, còn thằng bé đó lớp 4, sao mà ngây thơ ngốc xít lạ lùng :)

Chính thức nhận chocolate valentine thì là năm lớp 10, từ một người mà mình chẳng hiểu tình cảm cậu ấy dành cho mình có đúng là yêu mến hay không nữa. Chỉ biết hồi đấy có một cuốn sổ chung hai đứa viết NK mà giờ mình vẫn giữ. Cậu ấy vui tính, sống cực tình cảm và cả lãng mạn nữa, vừa đủ để bất cứ đứa con gái nào cũng phải mong cậu ấy là bạn trai, và không quá nhiều để bạn gái cậu ấy cảm thấy chán. Có lẽ thời gian ấy cậu ấy cũng thích mình, nhưng rồi dần dần tình cảm ấy đã chuyển qua một thứ gọi là tình bạn, thuần khiết, có lẽ :). Còn mình, suốt năm lớp 10 có lẽ chưa bao giờ mình nghĩ đến một ai khác ngoài cậu ấy cả. Đến tận khi nhận được mảnh giấy trong cuốn nhật ký chung của hai đứa, nói là “làm bạn nhé, vì người cậu ấy thực sự thích là bạn thân của mình”, thì mình đã thật, thật sự rất buồn.
Rồi cũng qua, và đến hộp chocolate thứ hai từ L. Valentine năm ấy có lẽ là Valentine đầy đủ ý nghĩa nhất mình trải qua lần đầu tiên. Có chocolate, có một người mình rất quý, và người đó cực kỳ lãng mạn (nhưng không giống như cậu bạn lớp 10, L quá lãng mạn đến mức mình phát ngấy với những gì lãng xẹt mà cậu ấy viết, làm thơ… Cũng vì hồi đó mình quá con nít, nên rồi lại làm tổn thương L, thật nhiều.)

Quà Valentine năm đầu Đại học cũng từ L. Thật lạ là tụi mình vẫn giữ được mối quan hệ bạn bè sau ngần ấy rắc rối vớ vẩn thời phổ thông. Có lẽ một phần lớn là nhờ cách mình thật sự muốn nối lại quan hệ bạn bè với Long. Lúc đó L chỉ nói, quà ngày mùng 7 Tết. Mình đâu nhận ra ngày mùng 7 Tết cũng chính là ngày Valentine năm ấy :). Cậu ấy tặng mình hai chiếc kẹo mút to bự chảng. Mình để trong tủ lạnh đến cả hai tháng sau, từ Huế về thì vẫn còn một chiếc. (thằng Tí lấy một chiếc của mình, và theo lời nó kể thì để ăn hết cái kẹo đó nó cũng trẹo cả miệng :) ).


Quà Valentine năm thứ hai Đại học là quà từ anh, Mối tình đầu thật sự của mình. Chỉ là quà Valentine muộn vào tháng Ba thôi, nhưng sự xuất hiện của anh thật sự là món quà sinh nhật và cả Valentine lớn nhất cho mình rồi. Anh tặng mình hai hay ba hay bốn thanh chocolate gì đó. :)Mình còn nhớ cái cảnh mình ép người đó ăn chocolate nữa… Vui dã man :) Đó là sinh nhật và Valentine vui nhất mình từng trải qua, dù chỉ với một người.

Valentine năm nay cô đơn, mặc dù có cả tin nhắn chúc mừng từ anh, từ Đ- người yêu hờ =)), và từ K- chồng hờ. Nhưng tin nhắn tình cảm thì có nghĩa lý gì với một ngày một mình cơ chứ :). Thôi, cũng chẳng có gì quan trọng. Mình vẫn vui vẻ mà. Từ khi chia tay anh đến giờ có bao giờ mình tận hưởng cái cảm giác gần gũi hạnh phúc đến thế với một người nào nữa đâu.

Tất cả các mối tình đầu của mình đều gắn với chữ trong sáng hết. Vì mình đến bi h vẫn là một cô bé trong sáng (trong trắng và sáng láng, hehe) mà :).

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Ngày không nắng

Người đăng: Bắp vào lúc 03:42 0 nhận xét
Ngày hôm nay là một ngày như này

Chiều không nắng, may mà buổi trưa lúc trời còn hửng nắng mình đã đem chăn mới giặt ra phơi

Mình xả bằng nước xả mẹ hay dùng chứ không dùng loại của cô chú.
Tối ngủ, kéo chăn trùm kín mặt, hít hà cái mùi đó sẽ cảm giác như đang được ở nhà, nằm dài trên cái giường êm êm ấm áp của mình vậy.
Nỗi nhớ kỳ lạ nhỉ, hiển hiện sau từng thứ bé xíu bé xíu, đến nỗi ai không tinh tế chắc chẳng nhận ra nỗi nhớ tồn tại trong ký ức mình như thế nào, dưới dạng vật chất nào nữa :)

Mình không tự nhận là một người tinh tế đâu :), còn cách xa cái từ đó nhìu lắm ý, nhưng mà có sao đâu chứ, mình nhạy cảm, và cả hay mơ mộng vớ vẩn nữa :).

Lát về nhớ mua cho em cái card điện thoại, quà sinh nhật muộn mình hứa cho nó mà :). Sau này lớn, đi làm có tiền mình sẽ quan tâm nó thật nhiều, như một bà chị đã có tiền và thương em vậy đó :). Sẽ cố gắng để được như thế :), mà ít nhất cũng là 3 năm nữa :|. Lâu nhỉ... Lúc đó em cũng sắp vào đại học rồi, mình sẽ về nhà làm việc để ở với ba mẹ chứ nhỉ? Một cái nhà rộng thênh mà có hai ông bà ở nhà thôi chắc buồn lắm, ba hay đi làm nữa chứ. Tưởng tượng ba đi làm, hai mẹ con ngày mình ko phải làm việc sẽ cùng đi chợ, đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, trưa, tối ba về cả nhà quây quần ăn cơm coi ti vi, trò chuyện... Thật là vui, ấm áp và hạnh phúc. Mình có lẽ cũng chỉ cần như thế thôi :).

Lúc ấy mình sẽ bao nhiêu tuổi nhỉ? 24. Nếu mà lúc đó vẫn chưa có người yêu thì cũng hơi trễ rùi ta :).
Ôi, ai biết trước được tương lai... Nhưng nếu được, hãy cho con tận hưởng cuộc sống này trong tương lai thật ý nghĩa nhé, cuộc đời ơi :)

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Mối tình đầu

Người đăng: Bắp vào lúc 03:42 0 nhận xét
Một số người thoảng qua cuộc đời ta, một số khác thì ở lại và ghi dấu trong tim ta, làm cho cuộc đời ta không còn như trước nữa.


Mới đọc lại cuốn nhật ký chung của hai đứa, mà mình viết cho mối tình đầu của mình…
Quả thật, với tình yêu đầu là khi bạn yêu một ai đó trong sáng và chân thành nhất, mình đọc và cảm nhận được sự chân thành của mình ở từng câu chữ ấy. Lúc đó mình thật là ngây thơ và trong sáng phải không nhỉ?



Ủa? Làm như giờ mình “trong tối” và tính toán lắm á. Có đâu!
Tình cảm với mối tình đầu đã hết chưa nhỉ?
Với mình thì chưa, và sẽ không bao giờ tình cảm ấy biến mất hoàn toàn đâu. Nhưng lý trí của mình phân tích cho mình thấy rõ rồi.
Mình đã thực sự thất vọng khi đọc tin nhắn ấy
“Những điều anh ước mơ đã chết từ lâu rồi… điều này không ai biết đâu…”
Anh muốn em biết điều đó ư? Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc khi biết nó sao? Không đâu anh à, em chỉ càng nhận ra hai đứa mình không nên đi chung một con đường thôi.
Ước mơ, có bao giờ là quá muộn đâu anh? Anh biết không, ba em bây giờ vẫn đi học đại học, không phải vì một ước mơ to tát là lương bổng tiền bạc gì cả, vì khi học xong thì ba em đã đến tuổi về hưu rồi, và hiện tại bây giờ ba cũng chẳng làm cho một công ty nhà nước nào hết. Ba làm tư nhân thôi.

Nhưng ước mơ được học đại học của ba là một ước mơ hết sức đẹp, mà thời trẻ vì lý do kinh tế ba không thể thực hiện được nó.

Anh có biết khi mình còn yêu nhau, lúc anh bảo anh sẽ thi lại Đại học em mừng đến thế nào không? Chắc anh sẽ chẳng bao giờ biết được đâu. Em chỉ cần anh cố gắng, để em có thể tự hào rằng mình là một trong những lý do một chàng trai phấn đấu cho tương lai của mình, bất kế chàng trai ấy có thành công hay không. Nhưng rồi mọi thứ cũng chỉ như bong bong xà phòng, tan vỡ, biến mất, đẹp đẽ và lung linh và lấp lánh, để làm gì hả anh? Để nghĩ lại và nuối tiếc thôi à?
Mỗi khi anh nói anh không có ước mơ, hay những gì anh ước mơ đã “chết” rồi, em không hề cảm thấy hạnh phúc to be the only one who knows about that đâu anh. Em chỉ thấy, nếu mình cứ tiếp tục với người này, sẽ đến một ngày mình thất vọng, và tỏ rõ sự thất vọng ấy ra, làm người đó tổn thương, mà thôi. Và càng ngày em càng thấy nhận định ấy của mình không phải là không có căn cứ.
Dạo này mình hay nói chuyện với nhau cứ như chưa bao giờ chia tay. Nhưng anh có biết khi anh bảo trong thâm tâm anh ko muốn em du học, mặc dù anh không bao giờ muốn “làm ảnh hưởng” đến cuộc đời em, em đã nghĩ thế nào không?

“thôi rồi, đây đúng không phải là người dành cho mình”

Anh ơi, anh đừng gọi em là ty, cũng đừng yêu em nhiều như thế nữa. Em biết sẽ rất khó tìm được một người yêu em như mối tình đầu của em, nhưng em cũng muốn mình luôn luôn và mãi mãi, được tôn trọng và khâm phục người ấy.

Còn một điều nữa, có biết là nhiều lần anh làm em hụt hẫng lắm không anh? Anh nói được mà không làm được, làm sau lúc ấy em thiếu lòng tin với anh kinh khủng ý.

Nhưng anh cũng luôn làm em xúc động với tình yêu của anh nữa. cũng đã ba năm rồi từ ngày mình bắt đầu yêu nhau, và hai năm từ ngày mình nói lời chia tay. Cứ thế này sau này mình sẽ chẳng làm bạn tốt của nhau được mất phải không anh?


Mưa rào...

Người đăng: Bắp vào lúc 03:29 0 nhận xét
Trời đang mưa, một cơn mùa rào ngày hạ…



Mấy hôm trước mình đã nghĩ, thèm một cơn mưa… Không phải một cơn mưa dầm dề thối đất thối cát như mùa mưa ở Huế, chỉ là thèm một cơn mưa rào, vụt đến rồi đi, để lại cái mùi hơi đất nồng nồng ẩm ẩm, để lại chút mát mẻ sau chuỗi ngày hừng hực nắng, để lại cho mình những nỗi nhớ về mùa hạ ở BMT và những cơn mưa mùa hạ nơi ấy…

Mình ghét mưa, ghét cái mưa dai dẳng vô đối ở Huế, ghét những ngày dài dằng dặc phải mang áo mưa khi đi ra ngoài, mưa không nặng hạt nhưng rét buốt và ẩm ướt… Ghét cay ghét đắng… Đến nỗi ghét luôn cả những đứa nào nói yêu mưa…
Nhưng sao mình thích những cơn mưa rào đến thế nhỉ, mình yêu cái mùi hơi đất nồng sực đến đau đầu ấy, yêu cái cảm giác bầu không khí hừng hực nóng dần bị thay thế bằng luồng hơi mát lạnh của cơn mưa… Và sau cơn mưa to đùng ấy, cảm giác bình yên đến lạ.
Trong tâm trí mình, trong ký ức mình, mưa BMT chỉ là những cơn mưa ngày hạ, mát mẻ và bình yên như thế. Có lẽ những gì đẹp đẽ thì luôn trong ký ức, bỏ qua những ngày buồn bã mưa dầm dề, bỏ qua những cơn mưa phùn rét buốt ngày đông của Huế…
Kiss the rain có lẽ là bản nhạc về mưa mình thích nhất. Từng nốt nhạc gieo như những hạt mưa đang rơi thánh thót. Đúng là cái cảm giác ấy, cảm giác hứng những giọt mưa mát mát trong tay, nhìn ra ngoài trời với cái luồng hơi đất bốc lên đau hết cả đầu, nhìn cái cảnh người ta chạy trốn mưa, hay thỉnh thoảng lại có một đôi xì tin nào đấy nép mình vào nhau, cười cười nói nói trong mưa.



Người đó chắc vẫn còn nhớ những mùa hè bên nhau, chạy xe một chặp là mưa ào ào trút xuống. cứ tự hỏi sao mỗi lần gặp nhau trời lại mưa, mưa nhiều đến vậy. Giờ mới ngẫm ra vì có bao giờ gặp nhau mà không phải mùa hè đâu mà bảo trời nó đừng mưa. :). Vậy mà chưa lần nào cùng mặc áo mưa thì phải, cứ chạy bon bon như thế, gặp mưa thì trú. Người đó sẽ chẳng quên được đâu, làm sao mà dễ quên mình thế được hehe =)).



Sau này chắc chắn mình sẽ yêu, sẽ lấy chồng, sẽ có một đàn con thật là xinh xắn ;)), nhưng mà mối tình đầu và những cơn mưa rào thì chắc chẳng bao giờ mình quên được đâu. Những gì tốt đẹp thường đọng lại trong ký ức lâu hơn là những gì buồn phiền mà. Con người cũng có khả năng sắp xếp ký ức đó chứ :D. 

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

11/4/2015

Nhật ký 1 ngày trước 12/4/2015- ngày mà người ta tiên đoán sẽ có sóng thần, động đất...

Mấy ngày này, tin tức về cá heo bơi hết vào bờ, dự đoán "một cái gì đó khủng khiếp" sẽ đến từ dưới đáy biển kia. Có thể là động đất, rồi sóng thần. Một tỉnh ngay sát Tokyo, rất gần nơi mình đang sống.

Nguyên ngày hôm nay cứ nghĩ mãi về động đất, trong lòng thật sự sợ hãi. Đã trải qua rất rất nhiều những trận động đất nhỏ nhỏ từ khi qua đây, nhưng một cái gì đó đến mức tàn phá rất nhiều thứ, thì chưa trải qua, và cũng ko muốn trải qua một chút nào cả.

Lật đật đi dọn đồ, mang những giấy tờ quan trọng nhất bỏ vào một nơi, để có gì xảy ra là ôm lấy mà chạy. Đến đây rồi thì thấy mình thật là người, vẫn ham sống sợ chết kinh khủng. Cũng chẳng dám nói với ba mẹ, sợ lại lo lắng, mà lo cũng ko được gì.

Cất giấy tờ xong thì đi rưar mặt, chăm sóc da, rồi leo lên giường. Nếu mai có là tận thế thì hôm nay, vẫn phải đẹp mà :)

Lần đầu tiên nghĩ đến chuyện về VN, vì tính mạng :D.

Ngày mai rồi sẽ ổn thôi, mình tin là thế. Nhưng, sẽ ổn bao lâu? Rồi cũng phải trải qua những cái gì đó khủng khiếp. Mà đã biết trc thì sao ko tránh nhỉ?

Thôi lại nghĩ nhiều rồi lo sợ mà chẳng đc gì...

Đi ngủ thôi, mai sẽ gọi điện và nói yêu ba mẹ thật nhiều, thật nhiều.

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Ve kêu hè về

Trưa nay ở lại lớp. Nắng quá mà, lười đạp xe về chết đi được :P
Đi đến cuối hành lang dãy thực hành hóa sinh gì đó, toàn mùi hóa chất với cồn, có cảm giác như vào bệnh viện. Sợ thiệt. Để ý thấy tiếng ve râm ran hết cả khoảng sân đầy nắng.






Trường mình nhìu cây, phượng nè, bằng lăng nè, cả cây nhãn cây vải gì đó nữa (mà chưa bao giờ mình thấy có chùm nhãn/vải to to múp múp nào hết ớ :P, mà cũng hợp lý, dễ hiểu mà, đến cả cái vòi nước của trươgnf còn được đưa vào hoạt động hết công suất thì vải hay nhãn lấy đâu ra mà ngắm nữa :)




Vài tháng nữa thôi, hoa phượng sẽ lại nở, àh ko, phải dùng từ bùng nở mới đúng. Trường mình nhìu phượng, nhưng nhớ nhất là một cây đỏ ở cổng 32 và một cây cam ở bãi gửi xe máy cổng chính.Mình hay bảo mình thích cây màu cam hơn, vì cây màu đỏ rực rỡ quá, đỏ trối chết, đỏ nhuộm cả một khoảng không gian. Nhưng thật ra nhìn cây màu đỏ vẫn hấp dẫn hơn nhỉ (mâu thuẫn thật :X). Dạo này mình cũng mắc bệnh nghiện màu đỏ. Bắt đầu từ lúc mình biết là mình mệnh Thổ, hợp với các màu của lửa (đỏ/hồng/tím/cam) nhất. Mà nghĩ đến lửa, màu đầu tiên bạn nghĩ đến là màu gì? Bingo! ĐỎ :)). Thế là tự nhiên thích. Rồi thấy màu đỏ cũng đẹp thiệt. :)






Nhắc đến hoa, cái khoảng thời gian mà phượng nở cũng là lúc cây gì đó đẹp thiệt đẹp với từng chùm từng chùm hoa vàng rực cũng đua theo nở. Mặc dù vị trí của cây này là gần cây phượng đỏ rực kia nhưng cái đẹp của nó cũng ko kém cạnh đâu nha. Mình thích cây đó nhất lun ớ. Đẹp đẹp đẹp. Hôm sau phải đi ra đó đọc tên cây hoa mí được. Trường mình có cái trò đó cũng hay, bảng tên của các cây hoa cho những đứa gà mờ lơ tơ mơ như mình :)).






Mình ko thích facebook cho lắm vì giao diện nó xấu xí đơn giản quá. Mình thích những gì màu mè xinh đẹp hơn kìa. Ví dụ như 360 plus hay là blogspot hay là opera gì gì đó. Túm lại là những thứ sau 360 blog. Nhìn thật là xinh đẹp lung linh. Ít ra cũng phải thế chứ hehe. Nhưng facebook được cái là khả năng kết nối của nó đúng là vô địch lun. Thậm chí mình tìm ra cả bạn cấp I hay những đứa được mình liệt kê là bạn "xã hội", chỉ có xã giao chứ ko biết nhiều về nhau hay thân với nhau. Thậm chí mình thấy cả face của ng mình thích năm 12 nữa hehe (nhưng tìm ko ra face của Mối tình đầu năm lớp 8 TT_TT ). Có ai có sở thích như mình là ngồi mò mấy cái đó lúc rảnh ko ha :)



Ừm. Kết thúc thôi. Một buổi trưa đầy tiếng ve và nắng thì vàng kinh điển :))

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Valentine và các mối tình đầu

Qua Valentine đã hai tháng rùi :)






Coi Glee, đến đoạn Kurt, anh chàng của Kurt và con gấu bong “muahhzzzz, I love you” thì chợt nhớ đến L :). Một trong những mối tình đầu của mình ;)))
Nhớ đợt ấy là Tết, mình đòi quà Tết, L đã lì xì mình và tặng mình một con vịt thật xinh. Mà lúc mình bóp một cái thì con vịt lại “ré” lên “muahhhhzzzz, I love you”. 
Còn nhớ cảm giác lúc ấy. Vui vui lâng lâng lạ thường.
Nhắc mới nhớ, sinh nhật vừa rồi Long tặng mình một con vịt, có gì liên quan gì ở đây không nhỉ, khi món quà đầu tiên cậu ấy tặng mình là một con vịt “I love you” và món quà lần này cũng là một con vịt cam chóe lọe? Con vịt này to hơn con kia cỡ 100 lần gì đó, vì con kia nhỏ xíu mà :). Nhưng mình vẫn thích con hồi trước hơn, vì nó màu vàng nhàn nhạt, như màu gà con vậy :), con vịt này lại cam chóe lọe, nhìn chẳng giống vịt gì cả, giống một con vẹt sống ở rừng nhiệt đới nào đó hơn hehe.
Hồi lớp 5 là lần đầu tiên nhận quà Valentine. Hồi ấy bé xíu biết gì đâu, ghét nữa là khác, vì mình đâu có thích thằng đấy (chẳng nhớ nó là thằng nào nữa rùi hehe). Có một lần nào đó nữa mình được tặng một cọc hình, đẹp ơi là đẹp, chắc là cả một kho báu của một thằng con trai nào đó hehe. Mình còn nhớ năm đó mình lớp 5, còn thằng bé đó lớp 4, sao mà ngây thơ ngốc xít lạ lùng :)

Chính thức nhận chocolate valentine thì là năm lớp 10, từ một người mà mình chẳng hiểu tình cảm cậu ấy dành cho mình có đúng là yêu mến hay không nữa. Chỉ biết hồi đấy có một cuốn sổ chung hai đứa viết NK mà giờ mình vẫn giữ. Cậu ấy vui tính, sống cực tình cảm và cả lãng mạn nữa, vừa đủ để bất cứ đứa con gái nào cũng phải mong cậu ấy là bạn trai, và không quá nhiều để bạn gái cậu ấy cảm thấy chán. Có lẽ thời gian ấy cậu ấy cũng thích mình, nhưng rồi dần dần tình cảm ấy đã chuyển qua một thứ gọi là tình bạn, thuần khiết, có lẽ :). Còn mình, suốt năm lớp 10 có lẽ chưa bao giờ mình nghĩ đến một ai khác ngoài cậu ấy cả. Đến tận khi nhận được mảnh giấy trong cuốn nhật ký chung của hai đứa, nói là “làm bạn nhé, vì người cậu ấy thực sự thích là bạn thân của mình”, thì mình đã thật, thật sự rất buồn.
Rồi cũng qua, và đến hộp chocolate thứ hai từ L. Valentine năm ấy có lẽ là Valentine đầy đủ ý nghĩa nhất mình trải qua lần đầu tiên. Có chocolate, có một người mình rất quý, và người đó cực kỳ lãng mạn (nhưng không giống như cậu bạn lớp 10, L quá lãng mạn đến mức mình phát ngấy với những gì lãng xẹt mà cậu ấy viết, làm thơ… Cũng vì hồi đó mình quá con nít, nên rồi lại làm tổn thương L, thật nhiều.)

Quà Valentine năm đầu Đại học cũng từ L. Thật lạ là tụi mình vẫn giữ được mối quan hệ bạn bè sau ngần ấy rắc rối vớ vẩn thời phổ thông. Có lẽ một phần lớn là nhờ cách mình thật sự muốn nối lại quan hệ bạn bè với Long. Lúc đó L chỉ nói, quà ngày mùng 7 Tết. Mình đâu nhận ra ngày mùng 7 Tết cũng chính là ngày Valentine năm ấy :). Cậu ấy tặng mình hai chiếc kẹo mút to bự chảng. Mình để trong tủ lạnh đến cả hai tháng sau, từ Huế về thì vẫn còn một chiếc. (thằng Tí lấy một chiếc của mình, và theo lời nó kể thì để ăn hết cái kẹo đó nó cũng trẹo cả miệng :) ).


Quà Valentine năm thứ hai Đại học là quà từ anh, Mối tình đầu thật sự của mình. Chỉ là quà Valentine muộn vào tháng Ba thôi, nhưng sự xuất hiện của anh thật sự là món quà sinh nhật và cả Valentine lớn nhất cho mình rồi. Anh tặng mình hai hay ba hay bốn thanh chocolate gì đó. :)Mình còn nhớ cái cảnh mình ép người đó ăn chocolate nữa… Vui dã man :) Đó là sinh nhật và Valentine vui nhất mình từng trải qua, dù chỉ với một người.

Valentine năm nay cô đơn, mặc dù có cả tin nhắn chúc mừng từ anh, từ Đ- người yêu hờ =)), và từ K- chồng hờ. Nhưng tin nhắn tình cảm thì có nghĩa lý gì với một ngày một mình cơ chứ :). Thôi, cũng chẳng có gì quan trọng. Mình vẫn vui vẻ mà. Từ khi chia tay anh đến giờ có bao giờ mình tận hưởng cái cảm giác gần gũi hạnh phúc đến thế với một người nào nữa đâu.

Tất cả các mối tình đầu của mình đều gắn với chữ trong sáng hết. Vì mình đến bi h vẫn là một cô bé trong sáng (trong trắng và sáng láng, hehe) mà :).

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Ngày không nắng

Ngày hôm nay là một ngày như này

Chiều không nắng, may mà buổi trưa lúc trời còn hửng nắng mình đã đem chăn mới giặt ra phơi

Mình xả bằng nước xả mẹ hay dùng chứ không dùng loại của cô chú.
Tối ngủ, kéo chăn trùm kín mặt, hít hà cái mùi đó sẽ cảm giác như đang được ở nhà, nằm dài trên cái giường êm êm ấm áp của mình vậy.
Nỗi nhớ kỳ lạ nhỉ, hiển hiện sau từng thứ bé xíu bé xíu, đến nỗi ai không tinh tế chắc chẳng nhận ra nỗi nhớ tồn tại trong ký ức mình như thế nào, dưới dạng vật chất nào nữa :)

Mình không tự nhận là một người tinh tế đâu :), còn cách xa cái từ đó nhìu lắm ý, nhưng mà có sao đâu chứ, mình nhạy cảm, và cả hay mơ mộng vớ vẩn nữa :).

Lát về nhớ mua cho em cái card điện thoại, quà sinh nhật muộn mình hứa cho nó mà :). Sau này lớn, đi làm có tiền mình sẽ quan tâm nó thật nhiều, như một bà chị đã có tiền và thương em vậy đó :). Sẽ cố gắng để được như thế :), mà ít nhất cũng là 3 năm nữa :|. Lâu nhỉ... Lúc đó em cũng sắp vào đại học rồi, mình sẽ về nhà làm việc để ở với ba mẹ chứ nhỉ? Một cái nhà rộng thênh mà có hai ông bà ở nhà thôi chắc buồn lắm, ba hay đi làm nữa chứ. Tưởng tượng ba đi làm, hai mẹ con ngày mình ko phải làm việc sẽ cùng đi chợ, đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, trưa, tối ba về cả nhà quây quần ăn cơm coi ti vi, trò chuyện... Thật là vui, ấm áp và hạnh phúc. Mình có lẽ cũng chỉ cần như thế thôi :).

Lúc ấy mình sẽ bao nhiêu tuổi nhỉ? 24. Nếu mà lúc đó vẫn chưa có người yêu thì cũng hơi trễ rùi ta :).
Ôi, ai biết trước được tương lai... Nhưng nếu được, hãy cho con tận hưởng cuộc sống này trong tương lai thật ý nghĩa nhé, cuộc đời ơi :)

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Mối tình đầu

Một số người thoảng qua cuộc đời ta, một số khác thì ở lại và ghi dấu trong tim ta, làm cho cuộc đời ta không còn như trước nữa.


Mới đọc lại cuốn nhật ký chung của hai đứa, mà mình viết cho mối tình đầu của mình…
Quả thật, với tình yêu đầu là khi bạn yêu một ai đó trong sáng và chân thành nhất, mình đọc và cảm nhận được sự chân thành của mình ở từng câu chữ ấy. Lúc đó mình thật là ngây thơ và trong sáng phải không nhỉ?



Ủa? Làm như giờ mình “trong tối” và tính toán lắm á. Có đâu!
Tình cảm với mối tình đầu đã hết chưa nhỉ?
Với mình thì chưa, và sẽ không bao giờ tình cảm ấy biến mất hoàn toàn đâu. Nhưng lý trí của mình phân tích cho mình thấy rõ rồi.
Mình đã thực sự thất vọng khi đọc tin nhắn ấy
“Những điều anh ước mơ đã chết từ lâu rồi… điều này không ai biết đâu…”
Anh muốn em biết điều đó ư? Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc khi biết nó sao? Không đâu anh à, em chỉ càng nhận ra hai đứa mình không nên đi chung một con đường thôi.
Ước mơ, có bao giờ là quá muộn đâu anh? Anh biết không, ba em bây giờ vẫn đi học đại học, không phải vì một ước mơ to tát là lương bổng tiền bạc gì cả, vì khi học xong thì ba em đã đến tuổi về hưu rồi, và hiện tại bây giờ ba cũng chẳng làm cho một công ty nhà nước nào hết. Ba làm tư nhân thôi.

Nhưng ước mơ được học đại học của ba là một ước mơ hết sức đẹp, mà thời trẻ vì lý do kinh tế ba không thể thực hiện được nó.

Anh có biết khi mình còn yêu nhau, lúc anh bảo anh sẽ thi lại Đại học em mừng đến thế nào không? Chắc anh sẽ chẳng bao giờ biết được đâu. Em chỉ cần anh cố gắng, để em có thể tự hào rằng mình là một trong những lý do một chàng trai phấn đấu cho tương lai của mình, bất kế chàng trai ấy có thành công hay không. Nhưng rồi mọi thứ cũng chỉ như bong bong xà phòng, tan vỡ, biến mất, đẹp đẽ và lung linh và lấp lánh, để làm gì hả anh? Để nghĩ lại và nuối tiếc thôi à?
Mỗi khi anh nói anh không có ước mơ, hay những gì anh ước mơ đã “chết” rồi, em không hề cảm thấy hạnh phúc to be the only one who knows about that đâu anh. Em chỉ thấy, nếu mình cứ tiếp tục với người này, sẽ đến một ngày mình thất vọng, và tỏ rõ sự thất vọng ấy ra, làm người đó tổn thương, mà thôi. Và càng ngày em càng thấy nhận định ấy của mình không phải là không có căn cứ.
Dạo này mình hay nói chuyện với nhau cứ như chưa bao giờ chia tay. Nhưng anh có biết khi anh bảo trong thâm tâm anh ko muốn em du học, mặc dù anh không bao giờ muốn “làm ảnh hưởng” đến cuộc đời em, em đã nghĩ thế nào không?

“thôi rồi, đây đúng không phải là người dành cho mình”

Anh ơi, anh đừng gọi em là ty, cũng đừng yêu em nhiều như thế nữa. Em biết sẽ rất khó tìm được một người yêu em như mối tình đầu của em, nhưng em cũng muốn mình luôn luôn và mãi mãi, được tôn trọng và khâm phục người ấy.

Còn một điều nữa, có biết là nhiều lần anh làm em hụt hẫng lắm không anh? Anh nói được mà không làm được, làm sau lúc ấy em thiếu lòng tin với anh kinh khủng ý.

Nhưng anh cũng luôn làm em xúc động với tình yêu của anh nữa. cũng đã ba năm rồi từ ngày mình bắt đầu yêu nhau, và hai năm từ ngày mình nói lời chia tay. Cứ thế này sau này mình sẽ chẳng làm bạn tốt của nhau được mất phải không anh?


Mưa rào...

Trời đang mưa, một cơn mùa rào ngày hạ…



Mấy hôm trước mình đã nghĩ, thèm một cơn mưa… Không phải một cơn mưa dầm dề thối đất thối cát như mùa mưa ở Huế, chỉ là thèm một cơn mưa rào, vụt đến rồi đi, để lại cái mùi hơi đất nồng nồng ẩm ẩm, để lại chút mát mẻ sau chuỗi ngày hừng hực nắng, để lại cho mình những nỗi nhớ về mùa hạ ở BMT và những cơn mưa mùa hạ nơi ấy…

Mình ghét mưa, ghét cái mưa dai dẳng vô đối ở Huế, ghét những ngày dài dằng dặc phải mang áo mưa khi đi ra ngoài, mưa không nặng hạt nhưng rét buốt và ẩm ướt… Ghét cay ghét đắng… Đến nỗi ghét luôn cả những đứa nào nói yêu mưa…
Nhưng sao mình thích những cơn mưa rào đến thế nhỉ, mình yêu cái mùi hơi đất nồng sực đến đau đầu ấy, yêu cái cảm giác bầu không khí hừng hực nóng dần bị thay thế bằng luồng hơi mát lạnh của cơn mưa… Và sau cơn mưa to đùng ấy, cảm giác bình yên đến lạ.
Trong tâm trí mình, trong ký ức mình, mưa BMT chỉ là những cơn mưa ngày hạ, mát mẻ và bình yên như thế. Có lẽ những gì đẹp đẽ thì luôn trong ký ức, bỏ qua những ngày buồn bã mưa dầm dề, bỏ qua những cơn mưa phùn rét buốt ngày đông của Huế…
Kiss the rain có lẽ là bản nhạc về mưa mình thích nhất. Từng nốt nhạc gieo như những hạt mưa đang rơi thánh thót. Đúng là cái cảm giác ấy, cảm giác hứng những giọt mưa mát mát trong tay, nhìn ra ngoài trời với cái luồng hơi đất bốc lên đau hết cả đầu, nhìn cái cảnh người ta chạy trốn mưa, hay thỉnh thoảng lại có một đôi xì tin nào đấy nép mình vào nhau, cười cười nói nói trong mưa.



Người đó chắc vẫn còn nhớ những mùa hè bên nhau, chạy xe một chặp là mưa ào ào trút xuống. cứ tự hỏi sao mỗi lần gặp nhau trời lại mưa, mưa nhiều đến vậy. Giờ mới ngẫm ra vì có bao giờ gặp nhau mà không phải mùa hè đâu mà bảo trời nó đừng mưa. :). Vậy mà chưa lần nào cùng mặc áo mưa thì phải, cứ chạy bon bon như thế, gặp mưa thì trú. Người đó sẽ chẳng quên được đâu, làm sao mà dễ quên mình thế được hehe =)).



Sau này chắc chắn mình sẽ yêu, sẽ lấy chồng, sẽ có một đàn con thật là xinh xắn ;)), nhưng mà mối tình đầu và những cơn mưa rào thì chắc chẳng bao giờ mình quên được đâu. Những gì tốt đẹp thường đọng lại trong ký ức lâu hơn là những gì buồn phiền mà. Con người cũng có khả năng sắp xếp ký ức đó chứ :D. 
 

Mũm mĩm's Diary Copyright © 2009 Paper Girl is Designed by Ipietoon Sponsored by Online Business Journal